Trần Kiêu Bạc

Mưa Dài Đêm Phú Nhuận






 


Đêm qua mơ,
   Thấy Phú Nhuận mưa hoài
   Những cột điện đứng im nhìn em lau nước mắt
   Trong khung cửa vàng có tim người thổn thức
   Ngoài bức rèm xanh tay còn hứng giọt mưa tuôn


   Đêm qua mơ,
   Thấy hạt mưa hình vuông
   Bay xeo xéo qua lòng con phố cũ
   Hạt lại tròn như lòng em vẫn nhớ
   Hạt vuông tròn, hạt nghiêng xéo lòng em!

   Lại nằm mơ thấy những khúc mưa mềm
   Đêm chưa qua, mưa còn qua lòng đất
   Biết gởi ai lòng mình đang hiu hắt
   Người bên đây, người cuối góc chân trời

   Phố đêm nầy sao cứ mãi mưa rơi
   Em cô phụ một đời mưa trong mắt
   Dòng lệ đã khô, mưa làm thêm mắt ướt
   Tưởng lệ mình, đâu biết lệ từ mưa!

    Biết giờ nầy ai đang ở rất xa
   Bên kia mùa Thu bên nầy giông bão
   Ước chi ai về che chung manh áo
   Thì kễ chi mưa lạnh ướt đêm dài.


   Đêm Phú Nhuận còn mơ,
   Mưa vẫn mưa hoài
   Em lang thang qua café Chợt Nhớ
   Quán đóng cửa nhìn em con mắt lạ
   Lại cô đơn nhìn Phú Nhuận cô đơn

    Đường về khuya hạt nhớ cứ vuông tròn
   Bay không ngớt qua lòng người cô phụ
   Thôi để buồn em làm viên sỏi nhỏ
   Đau dưới chân ai nhìn mưa cuộn quanh đời

   Chừng nào hết mưa, đêm Phú Nhuận ơi!


TRẦN KIÊU BẠC

Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 15 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Mưa Dài Đêm Phú Nhuận"